Hiểu Nam Tước ở Châu Âu thời Trung cổ
Nam tước là một loại lãnh thổ hoặc điền trang phong kiến ở châu Âu thời trung cổ, thường được nắm giữ bởi một nam tước (thành viên của giới quý tộc) từ nhà vua hoặc hoàng hậu. Nam tước được quốc vương ban tặng đất đai và cư dân của nó để đổi lấy nghĩa vụ quân sự và lòng trung thành.
Các nam tước thường được cha truyền con nối, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong một gia đình. Người nắm giữ nam tước được gọi là "nam tước" hoặc "quý bà của trang viên" và có một số quyền và trách nhiệm nhất định đối với những người sống trên khu đất của họ. Các quyền này bao gồm khả năng thu thuế, duy trì trật tự và bổ nhiệm các quan chức địa phương như thẩm phán và cảnh sát trưởng.
Trong một số trường hợp, nam tước được cấp cho các cá nhân cho các mục đích cụ thể, chẳng hạn như nghĩa vụ quân sự hoặc quản lý một khu vực cụ thể. Những nam tước này được gọi là "những nam tước được tạo ra" và có thể bị thu hồi nếu người nắm giữ không thực hiện nghĩa vụ của mình.
Các nam tước đóng một vai trò quan trọng trong hệ thống phong kiến của châu Âu thời trung cổ, cung cấp một cách để giới quý tộc duy trì quyền lực và kiểm soát lãnh thổ của họ và đối tượng. Ngày nay, khái niệm nam tước vẫn được sử dụng ở một số quốc gia, chẳng hạn như Vương quốc Anh, nơi các tước vị cha truyền con nối vẫn được quốc vương ban tặng.



