Hiểu về thánh tích: Nơi chứa đựng di vật thiêng liêng
Thánh tích là một thuật ngữ được sử dụng trong bối cảnh Kitô giáo, đặc biệt là trong Giáo hội Công giáo, để chỉ một hộp đựng hoặc thánh tích chứa thánh tích, là một phần của cơ thể hoặc một vật thể gắn liền với một vị thánh hoặc vị tử đạo. Thuật ngữ "thánh tích" có nguồn gốc từ tiếng Latinh "thánh tích", có nghĩa là "hộp đựng thánh tích". Thánh tích có thể có nhiều hình thức, chẳng hạn như hộp nhỏ, tượng hoặc thậm chí là những điện thờ cầu kỳ và chúng có thể được làm bằng những vật liệu quý như vàng, bạc hoặc pha lê.
Trong Giáo hội Công giáo, thánh tích được cho là có sức mạnh tâm linh và thường được sử dụng trong các nghi lễ tôn giáo và sùng kính. Ví dụ, xá lợi có thể được trưng bày trong các cuộc rước, đặt trên bàn thờ để tôn kính hoặc kết hợp với các nghi lễ như ban phước lành và chữa lành. Việc sử dụng thánh tích dựa trên niềm tin rằng hài cốt của các vị thánh vẫn giữ được sức mạnh tâm linh có thể truyền đến những người tôn kính họ.



