Hiểu tính dễ bị kích thích trong các hệ thống phức tạp
Tính dễ bị kích thích đề cập đến khả năng vật liệu hoặc hệ thống trải qua một sự thay đổi đột ngột, quy mô lớn để đáp ứng với một kích thích nhỏ, cục bộ. Điều này có thể biểu hiện dưới dạng nhiều hiện tượng khác nhau, chẳng hạn như dao động tự phát, hoạt động tự duy trì hoặc bùng nổ hoạt động. Tính dễ bị kích thích thường được quan sát thấy trong các hệ thống phức tạp, chẳng hạn như mạng sinh học, mạng xã hội và vật liệu có đặc tính phi tuyến.
Tính dễ bị kích thích có thể được phân thành nhiều loại dựa trên đặc điểm của chúng, bao gồm:
1. Tính dễ bị kích thích tự phát: Điều này đề cập đến khả năng một hệ thống thể hiện hoạt động hoặc dao động tự phát mà không cần bất kỳ kích thích bên ngoài nào.
2. Tính dễ bị kích thích do kích thích: Điều này đề cập đến khả năng một hệ thống trải qua những thay đổi trên quy mô lớn để đáp ứng với một kích thích nhỏ, cục bộ.
3. Tính dễ bị kích thích tự duy trì: Điều này đề cập đến khả năng hệ thống duy trì hoạt động của chính nó theo thời gian mà không cần bất kỳ đầu vào bên ngoài nào.
4. Tính dễ bị kích thích tới hạn: Điều này đề cập đến khả năng một hệ thống thể hiện sự chuyển tiếp pha hoặc điểm tới hạn, trong đó một thay đổi nhỏ trong các tham số của hệ thống có thể dẫn đến sự thay đổi quy mô lớn trong hành vi của nó.
Tính dễ bị kích thích rất quan trọng trong nhiều lĩnh vực, bao gồm cả khoa học thần kinh, khoa học vật liệu và khoa học xã hội vì chúng có thể cung cấp những hiểu biết sâu sắc về cơ chế cơ bản của các hệ thống phức tạp và hành vi của chúng.



