Badgir: Một yếu tố kiến trúc Ba Tư truyền thống để làm mát và thông gió
Badgir (tiếng Ba Tư: بادگیر) là một tháp hứng gió, một yếu tố kiến trúc truyền thống được sử dụng ở Ba Tư cổ đại (nay là Iran) để đón và dẫn gió mát vào các tòa nhà trong những tháng hè nóng nực. Nó thường là một cấu trúc cao, hẹp với các lỗ mở ở mọi phía cho phép gió đi vào và dẫn vào tòa nhà thông qua hệ thống kênh và lỗ thông hơi. Con lửng thường được tìm thấy trong các ngôi nhà truyền thống của người Ba Tư, đặc biệt là ở các vùng sa mạc của Iran, nơi có khí hậu nóng và khô vào mùa hè. Con lửng hoạt động bằng cách sử dụng hệ thống thông gió tự nhiên do gió cung cấp để làm mát tòa nhà. Gió đi vào badgir thông qua các lỗ ở tất cả các phía và sau đó được dẫn qua hệ thống lỗ thông hơi và ống dẫn hướng gió vào tòa nhà. Khi gió đi qua các lỗ thông hơi, nó sẽ làm mát không khí bên trong tòa nhà, mang lại hiệu quả làm mát tương tự như máy điều hòa không khí. Badgir cũng giúp giảm lượng nhiệt hấp thụ trong tòa nhà bằng cách ngăn ánh nắng trực tiếp và tạo bóng mát.
Ngoài mục đích chức năng, badgir còn được coi là một yếu tố kiến trúc quan trọng trong thiết kế truyền thống của Ba Tư. Nó thường được trang trí bằng những hình chạm khắc và trang trí phức tạp, đồng thời được coi là biểu tượng của sự sang trọng và tinh tế. Con lửng đã được sử dụng trong nhiều tòa nhà lịch sử nổi tiếng ở Iran, chẳng hạn như Cung điện Golestan ở Tehran và Nhà thờ Hồi giáo Nasir-ol-Molk ở Shiraz.
Nhìn chung, con lửng là một phần quan trọng của kiến trúc Ba Tư truyền thống đã được sử dụng trong nhiều thế kỷ để cung cấp làm mát và thông gió ở vùng khí hậu nóng và khô. Thiết kế độc đáo và mục đích sử dụng của nó đã khiến nó trở thành một yếu tố phổ biến trong nhiều tòa nhà lịch sử ở Iran và nó vẫn tiếp tục được sử dụng trong thời hiện đại.



