Mở khóa những bí mật của thời kỳ Azilian-Tardenoisian: Một khoảnh khắc quan trọng trong lịch sử loài người
Azilian-Tardenoisian là một thuật ngữ được sử dụng trong khảo cổ học và tiền sử để mô tả một giai đoạn phát triển văn hóa và công nghệ cụ thể của con người tồn tại ở châu Âu trong thời kỳ đồ đá muộn, đặc biệt là từ 40.000 đến 35.000 năm trước. Thuật ngữ này được nhà khảo cổ học người Pháp Henri Breuil đặt ra vào đầu thế kỷ 20 và bắt nguồn từ tên của hai địa điểm nơi các hiện vật từ thời kỳ này được phát hiện lần đầu tiên: Azil (ở Pháp) và Tardenois (ở Bỉ).
Trong thời kỳ này, dân số loài người ở châu Âu đã trải qua những thay đổi đáng kể về văn hóa và công nghệ, bao gồm sự phát triển của các công cụ và vũ khí phức tạp hơn, sự xuất hiện của các loại hình nghệ thuật mới như vẽ tranh và chạm khắc trong hang động, cũng như sự xuất hiện của các biểu tượng biểu tượng ban đầu. Văn hóa Azilian-Tardenoisian được đặc trưng bởi việc sử dụng các công cụ nhỏ, giống như lưỡi dao làm từ đá lửa và các vật liệu đá khác, cũng như sự hiện diện của đồ trang trí cá nhân và các đồ tạo tác biểu cảm khác.
Thời kỳ Azilian-Tardenoisian là thời kỳ có nhiều thay đổi và sự thích nghi cho dân số loài người ở châu Âu và nó đặt nền móng cho sự phát triển của các xã hội và văn hóa phức tạp hơn xuất hiện sau này trong thời tiền sử.



