Mangling trong lập trình là gì?
Trong ngữ cảnh lập trình, "xáo trộn" đề cập đến một quá trình chuyển đổi hoặc thay đổi tên của hàm, biến hoặc mã định danh khác để làm cho nó trở nên duy nhất hoặc để tránh xung đột với các mã định danh khác có cùng tên. Việc chuyển đổi này thường được thực hiện bằng cách thêm hoặc thêm một số văn bản hoặc ký hiệu vào tên gốc, sao cho tên kết quả là khác biệt và không thể bị nhầm lẫn với bất kỳ số nhận dạng nào khác.
Thuật ngữ "xáo trộn" xuất phát từ ý tưởng rằng tên gốc của số nhận dạng đang bị "sửa sai" hoặc bị thay đổi đến mức không thể nhận dạng được, nhằm tạo ra một cái tên duy nhất có thể được sử dụng một cách an toàn mà không sợ xung đột. Mangling thường được sử dụng trong các ngôn ngữ lập trình và khung để đảm bảo rằng mỗi mã định danh có một tên duy nhất, ngay cả khi có nhiều hàm hoặc biến có cùng tên trong các phần khác nhau của cơ sở mã.
Một số ví dụ phổ biến về xáo trộn bao gồm:
1. Tên hàm: Trong một số ngôn ngữ lập trình, các hàm có thể bị đọc sai bằng cách thêm một mã định danh duy nhất vào cuối tên hàm, chẳng hạn như "myFunction_123" hoặc "myFunction_ABC".
2. Tên biến: Các biến có thể được đọc sai bằng cách thêm mã định danh duy nhất vào đầu tên biến, chẳng hạn như "__myVar" hoặc "m_myVar".
3. Tên lớp: Trong một số ngôn ngữ lập trình hướng đối tượng, các lớp có thể bị đọc sai bằng cách thêm một mã định danh duy nhất vào cuối tên lớp, chẳng hạn như "MyClass_123" hoặc "MyClass_ABC".
4. Tên phương thức: Các phương thức có thể được đọc sai bằng cách thêm một mã định danh duy nhất vào cuối tên phương thức, chẳng hạn như "myMethod_123" hoặc "myMethod_ABC".
Mangling thường được sử dụng trong các dự án phần mềm lớn, nơi có nhiều hàm, biến và lớp với cùng tên, để tránh xung đột và đảm bảo rằng mỗi mã định danh có một tên duy nhất. Tuy nhiên, nó cũng có thể làm cho mã khó đọc và khó hiểu hơn vì tên đọc sai có thể kém trực quan hơn tên gốc.



