Quyền lực và thẩm quyền của sự thống trị ở La Mã cổ đại
Quyền thống trị là một thuật ngữ được sử dụng ở La Mã cổ đại để mô tả quyền lực và thẩm quyền của một chỉ huy quân sự, đặc biệt là người đã đạt được thành công vang dội trên chiến trường. Bản thân từ "mệnh lệnh" xuất phát từ tiếng Latin có nghĩa là "chỉ huy", và nó thường được dùng làm danh hiệu cho các tướng lĩnh đã được Thượng viện hoặc người dân La Mã trao quyền lực phi thường.
Trong thực tế, quyền mệnh lệnh có nghĩa là một vị tướng có thẩm quyền chỉ huy quân đội, đưa ra quyết định về chiến lược quân sự và thậm chí quản lý các tỉnh hoặc vùng lãnh thổ đã bị La Mã chinh phục. Kẻ thống trị được coi là một nhà lãnh đạo đã được các vị thần chọn để lãnh đạo quân đội La Mã đến chiến thắng, và lời nói của ông ta là luật trên chiến trường.
Khái niệm về quyền thống trị gắn chặt với ý tưởng về "đế quốc" hay quyền lực và quyền lực được nhà nước trao cho một vị tướng La Mã. Đế quốc trao cho vị tướng quyền chỉ huy quân đội, đưa ra quyết định về chiến lược quân sự và quản lý các vùng lãnh thổ đã bị La Mã chinh phục. Trong thực tế, đế chế thường được sử dụng như một cách để chính phủ La Mã thực hiện quyền kiểm soát các lãnh thổ của mình mà không cần phải chiếm đóng chúng.
Khái niệm về quyền thống trị đóng một vai trò quan trọng trong lịch sử của La Mã cổ đại, đặc biệt là trong thời kỳ La Mã. Cộng hòa (509-27 TCN). Trong thời gian này, nhiều vị tướng nổi tiếng như Julius Caesar và Pompey Đại đế đã đạt được quyền lực và ảnh hưởng to lớn nhờ những thành công trên chiến trường và được Thượng viện hoặc người dân La Mã phong tặng danh hiệu kẻ thống trị. Tuy nhiên, khái niệm về quyền thống trị không chỉ giới hạn trong thời kỳ Cộng hòa mà nó còn tiếp tục được sử dụng trên khắp Đế chế La Mã (27 TCN-476 SCN).



