Ý nghĩa của Sion trong truyền thống Do Thái và Kitô giáo
Sion (tiếng Do Thái: ציון, Tzion) là một thuật ngữ được sử dụng trong Kinh thánh tiếng Do Thái và trong truyền thống Do Thái để chỉ Jerusalem hoặc Vùng đất của Israel. Từ này có nguồn gốc từ gốc tiếng Do Thái "tsin," có nghĩa là "tìm thấy" hoặc "thành lập."
Trong Kinh thánh, Sion được nhắc đến lần đầu trong Thi thiên 2:6, nơi có viết: "Tuy nhiên, tôi đã lập vua của tôi." trên ngọn đồi thánh Zion của ta." Ở đây, Sion là phép ẩn dụ cho nơi ngự của Chúa, nơi Ngài đã thành lập vương quốc của mình và xức dầu cho vị vua được Ngài chọn.
Theo thời gian, thuật ngữ Sion được gắn liền với Jerusalem và toàn bộ Vùng đất Israel. Trong truyền thống Do Thái, Sion được coi là biểu tượng cho sự hiện diện và quyền năng của Chúa, và nó thường được dùng thay thế cho cái tên "Jerusalem".
Trong truyền thống Kitô giáo, Sion đôi khi được dùng để chỉ Giáo hội hoặc cộng đồng tín đồ, dựa trên ý tưởng trong Kinh thánh về Zion như một nơi trú ngụ và bảo vệ của Thiên Chúa. Trong bối cảnh này, Sion được xem như một phép ẩn dụ cho ngôi nhà tinh thần của những người theo đạo Cơ đốc, nơi họ tìm thấy sự cứu rỗi và sự hiệp nhất với Chúa.



