Lịch sử và ý nghĩa của danh hiệu Padishah
Padishah (tiếng Ba Tư: پادشاه, phát âm [pādisɑh]) là một tước hiệu được sử dụng ở Ba Tư (nay là Iran) và các khu vực khác ở Trung Đông để chỉ một vị vua hoặc hoàng đế. Từ này có nguồn gốc từ tiếng Ba Tư cổ "padishah", có nghĩa là "vua" hoặc "hoàng đế".
Danh hiệu Padishah được sử dụng bởi những người cai trị của Đế chế Achaemenid, được thành lập bởi Cyrus Đại đế vào thế kỷ thứ 6 trước Công nguyên. Các vị vua Achaemenid được gọi là Padishah và họ cai trị một đế chế rộng lớn trải dài từ sông Indus ở phía đông đến Thrace ở phía tây.
Sau sự sụp đổ của Đế chế Achaemenid, danh hiệu Padishah đã được các đế chế Ba Tư tiếp theo áp dụng, bao gồm cả Đế chế Parthia và Sassanian. Trong các đế chế này, Padishah được coi là người cai trị thần thánh, người được các vị thần chỉ định để cai trị thần dân của mình.
Danh hiệu Padishah cũng đã được sử dụng ở các khu vực khác của Trung Đông, chẳng hạn như ở Đế chế Ottoman, nơi nó được sử dụng dùng để chỉ vua hoặc hoàng đế. Trong thời hiện đại, danh hiệu này vẫn được sử dụng trong một số bối cảnh, chẳng hạn như tên của Shahanshah (Vua của các vị vua) của Iran.



