Thành phố cổ Babylon: Biểu tượng của quyền lực, thịnh vượng và hủy diệt
Babylon là một thành phố ở Lưỡng Hà cổ đại (Iraq ngày nay) được xây dựng cách đây hơn 4.000 năm. Đây là thủ đô của Đế chế Tân Babylon, cai trị phần lớn vùng Cận Đông cổ đại từ thế kỷ thứ 6 đến thế kỷ thứ 4 trước Công nguyên. Thành phố này nổi tiếng với kiến trúc vĩ đại, bao gồm Cổng Ishtar nổi tiếng và Tháp Babel.
Cái tên "Babylon" xuất phát từ từ "Babilu" trong tiếng Akkad, có nghĩa là "Cánh cổng của Chúa". Thành phố này được biết đến với ý nghĩa tôn giáo và văn hóa, cũng như sức mạnh chính trị và sự thịnh vượng kinh tế. Nó là một trung tâm thương mại và thương mại lớn, và ảnh hưởng của nó vượt xa vùng Cận Đông cổ đại.
Trong Kinh thánh, Babylon được đề cập trong cả Cựu Ước và Tân Ước như một nơi phán xét và hủy diệt. Sách Ê-sai tiên tri về sự sụp đổ của Ba-by-lôn, và sách Khải Huyền mô tả thời kỳ cuối cùng là thời kỳ người Ba-by-lôn bị giam cầm và sự trỗi dậy của một con điếm vĩ đại (Babylon) sẽ bị Đức Chúa Trời tiêu diệt.
Ngày nay, địa điểm của Ba-by-lôn cổ đại là nằm ở Iraq ngày nay, gần thành phố Hillah. Nó đã được các nhà khảo cổ khai quật và được coi là một trong những địa điểm khảo cổ quan trọng nhất trên thế giới. Các tàn tích bao gồm Cổng Ishtar nổi tiếng, Cung điện Nebuchadnezzar và Đền thờ Marduk, cùng với các công trình kiến trúc khác.
Babylon cũng đã trở thành một cái tên mang tính biểu tượng cho bất kỳ thành phố hoặc đế chế vĩ đại và hùng mạnh nào bị coi là tham nhũng và áp bức. Theo nghĩa này, thuật ngữ "Babylon" thường được sử dụng một cách ẩn dụ để mô tả các thành phố hoặc xã hội hiện đại được coi là nằm dưới sự kiểm soát của các thế lực tà ác hoặc có đặc điểm là sang trọng, dư thừa và suy đồi đạo đức.



